Năm 2007, khi tôi học lớp 9, gia đình tôi chìm trong một biến cố không thể nào quên. Hôm ấy, mẹ dẫn em trai tôi – Huy, mới tròn 4 tuổi – ra chợ. Giữa dòng người đông đúc, chỉ một thoáng sơ sẩy, em biến mất không dấu vết.
Bố mẹ lập tức báo tin, chạy khắp nơi tìm kiếm. Từ làng trên xóm dưới, đến các tỉnh lân cận, rồi cả những nơi xa lạ, chỉ cần nghe ai nói thấy đứa trẻ giống Huy là bố mẹ lại vội vã lên đường. Nhưng lần nào trở về cũng chỉ trong nước mắt.
Suốt 18 năm, ngôi nhà của chúng tôi không bao giờ khóa cửa hẳn. Mẹ tin rằng, nếu Huy tìm được đường về, em sẽ bước vào như chưa từng rời xa. Bố tôi thì lặng lẽ giữ chiếc xe đạp cũ của em, thỉnh thoảng lại lau chùi, như để nhắc nhở rằng một ngày nào đó nó sẽ được dùng lại.
Tôi lớn lên cùng nỗi đau ấy. Mỗi lần thấy mẹ khóc ngất bên bàn thờ, tôi thầm hứa: Nếu một ngày nào đó gặp lại em, tôi nhất định đưa nó về bằng mọi giá.
Tháng 4 năm ngoái, tôi đi công tác ở một thành phố lớn. Buổi tối, sau cuộc họp, tôi cùng đồng nghiệp ghé một quán ăn nhỏ. Người phục vụ bước ra, dáng người gầy, gương mặt xanh xao nhưng đôi mắt… khiến tim tôi chấn động.
Ánh mắt ấy, tôi đã từng thấy trong những tấm ảnh cũ. Vết sẹo nhỏ ở lông mày phải – chính xác là vết sẹo Huy để lại sau một lần ngã xe. Tôi run rẩy đứng dậy, nghẹn ngào gọi:
“Huy! Có phải em là Huy không?”
Cậu thanh niên giật mình, nhìn tôi bối rối. Một thoáng sau, đôi môi cậu run run:
“Anh… biết tôi sao?”
Tôi lao tới ôm chầm lấy em, bật khóc nức nở. Nhưng cậu chỉ đứng im, cơ thể cứng ngắc, ánh mắt ngơ ngác như một đứa trẻ xa lạ.
Sau khi tôi bình tĩnh lại, chúng tôi ngồi trò chuyện. Em kể rằng, từ nhỏ em đã bị đưa đi xa, không còn ai bên cạnh, sống hết chỗ này đến chỗ khác. Họ cho em một cái tên khác, bắt làm việc vặt từ khi còn bé. Những ký ức đầu đời dần phai nhạt, chỉ còn thoáng qua như những mảnh ghép rời rạc.
“Thỉnh thoảng… tôi mơ thấy một căn nhà có tiếng cười, một người phụ nữ nấu ăn, một người đàn ông hay bế tôi, và một cậu bé lớn hơn nắm tay tôi chạy ngoài sân. Nhưng rồi tôi tỉnh dậy, mọi thứ tan biến. Tôi không biết đó là mơ hay là thật…”
Tôi ôm chặt lấy em, vừa khóc vừa nói:
“Đó không phải giấc mơ đâu, Huy ạ. Đó là ký ức của em. Người phụ nữ đó là mẹ, người đàn ông đó là bố, còn cậu bé kia chính là anh. Chúng ta đã tìm em suốt 18 năm.”
Đôi mắt em đỏ hoe, nhưng chỉ lắc đầu:
“Em xin lỗi… em không nhớ được. Em muốn tin, nhưng trong đầu em trống rỗng quá…”
Ngày đưa Huy về, bố mẹ tôi gần như ngã quỵ. Mẹ ôm lấy em, khóc nghẹn:
“Con ơi, mẹ tìm con suốt 18 năm trời… Con có nhớ mẹ không?”
Nhưng Huy chỉ đứng im, đôi tay lóng ngóng, ánh mắt mơ hồ. Em nhìn mẹ, nhìn bố, rồi lại nhìn tôi, khẽ lẩm bẩm:
“Em xin lỗi… Em không nhớ.”
Căn nhà hôm ấy tràn ngập tiếng khóc, nhưng không phải là niềm vui trọn vẹn. Bố mẹ ôm con trong vòng tay, nhưng trái tim họ nhói đau vì con trai không còn nhớ gì về mái ấm năm xưa.
Những ngày sau đó, mẹ kiên nhẫn kể cho Huy nghe từng kỷ niệm, đưa em xem lại ảnh chụp ngày bé. Có lúc, Huy thoáng mỉm cười, như thể một ký ức xa xôi vừa lóe lên, nhưng rồi lại vụt tắt.
Một buổi tối, tôi đưa Huy ra sân. Tôi đặt quả bóng nhỏ vào tay em, thì thầm:
“Ngày xưa, em thích đá bóng với anh lắm. Em còn nhớ không?”
Huy nhìn quả bóng thật lâu, nước mắt rơi xuống, khẽ nói:
“Em… muốn nhớ lắm. Nhưng sao khó quá…”
Tôi ôm lấy em, trong lòng vừa xót xa, vừa biết ơn vì ít nhất, số phận đã đưa em trở về bằng xương bằng thịt, dù ký ức đã không còn nguyên vẹn.
18 năm chờ đợi, gia đình tôi có lại Huy, nhưng không hoàn toàn như chúng tôi mong đợi. Em vẫn ở đó, vẫn cùng ăn cơm, cùng ngồi nghe bố mẹ kể chuyện, nhưng khoảng cách vô hình của ký ức bị đánh cắp khiến ai cũng nghẹn ngào.
Thế nhưng, có một điều tôi tin chắc: tình thân không chỉ tồn tại trong ký ức, mà còn trong từng giọt máu, trong nhịp tim đồng điệu. Dù Huy có nhớ hay không, thì em vẫn mãi là em trai của tôi, là con của bố mẹ, là mảnh ghép không bao giờ thay thế.
Và mỗi khi nghĩ về buổi tối định mệnh ở quán ăn xa lạ, tôi vẫn rơi nước mắt. Đôi khi, cuộc đời không trả lại cho ta điều trọn vẹn, nhưng chỉ cần còn có nhau, dù với ký ức mơ hồ, cũng đã là một phép màu rồi.